Ở Nhật người đi trước gọi là sempai (TIÊN BỐI)

“Lịch sự. Những sửng sốt thú vị. Miễn không phải ngày nào cũng đi. An toàn là do có người hôm sớm làm việc vần vật để được như vậy.
Thật ra là mọi cá nhân đều phải sống tự lập và theo nguyên tắc KHÔNG LÀM PHIỀN NHAU. Có thể bạn phải ở lại tới 9-10 giờ tối. Trù úm và thù dai. Và không phải là đi làm!. Mỗi nước có một vấn đề riêng. Cá nhân chủ nghĩa Takahashi cũng không tiếp khách tại nhà. Họ thường chi li tới từng xu và nhất mực trả lại bạn dù chỉ 1 xu.
Trầm mình và trầm cảm. Chỉ có điều vì bạn thấy người Nhật lịch sự quá nên nghĩ họ không thế. Người vào trước có quyền sai bảo bạn. Mới có nhiều CHỦ ĐỀ để CHÉM GIÓ. Tuy nhiên. Đi máy bay trong đêm tới nơi là lúc sáng sớm. Để rồi sau đó gặp vấn đề thì lại thất vọng cơ cực. Dĩ nhiên là tùy vào gia đình.
Đây chính là “Sốc văn hóa ngược”. Mà nếu có cũng không tiện lợi lắm. Họ thường không dựa dẫm vào gia đình mà sống rất TỰ LẬP. Người đi sau gọi là kouhai (HẬU BỐI). Trừ bạn bè thân thiết. Nên các bạn hoặc phải rắn mày rắn mặt (dằn mặt kẻ nào định chơi bạn) hoặc phải né những kẻ hà khắc ra. Trong các nước phát triển thì tỷ lệ tự sát và trầm cảm ở Nhật rất cao. Vì cái gì cũng có mặt trái của nó.
Vì họ trinh nữ do tự thấy mình lạc loài khỏi tập thể và thấy mất hết danh dự. Luôn kẹt xe. Tôi vẫn đi làm đến 5 giờ là đi về rồi. Không có gì là “quên lãng” ở đây. … Nhưng tôi thấy không có vấn đề gì lớn. Nhiều người hình tượng hóa nước Nhật lên một mức rất cao. Có nhẽ vì cường độ làm việc quá cao. Và vẫn sống tốt. Ví dụ: Nước máy uống được ngay Nước Nhật rất sạch.
Tuy nhiên. Không ở đâu xếp hàng mà phải chen lấn xô đẩy. Chuyện trò không thân mật và chỉ xã giao. Trong các công ty hay tổ chức. Nếu đi làm tại Nhật. Không khí ô nhiễm. Bệnh tật cũng lại đang là vấn đề của tổ quốc này.
Bạn sẽ thắc mắc tại sao người Nhật giàu thế mà lại trầm cảm. Có thể bạn đi làm thêm ở đâu đó và bị người chủ tiệm hay người quản lý chửi mắng.
Đẹp. Cách giải quyết thì dễ: Đừng sợ gì cả. Họ giữ ý giữ tứ và rất lịch sự với bạn nhưng thường từ chối mọi lời mời. Đây là cảm nhận của nhiều bạn khi tới Nhật. Người Mỹ cũng đều thế.
Tỉ dụ cùng vào một câu lạc bộ nhưng người vào trước là sempai. Và chỉ tiếp trong phòng khách. Các loại sách vở hay người nào đó nói mà hãy kiểm chứng. Nhiều người trầm mình vì bị hà hiếp. Đó là cuộc sống yên bình. Nên làm bạn ức chế hơn là người Việt Nam chửi mắng bạn. Nghĩa là nhiều người hiếp đáp kẻ yếu nhất. V… Kể ra hết thì cũng đứt hơi. Người Nhật không trọng gia đình và bố mẹ.
Mọi cú sốc đều có cách giải quyết. Rất chém đẹp về tiền nong. Đừng tin những thứ mà sách giáo khoa. Nếu bạn về miền quê thì bạn sẽ thấy họ cũng rất thân thiện. Người vào sau là kouhai. Ăn cướp. Vấn đề ở đây chính là “làm việc quá sức” mà lại “không phải vì mục tiêu cụ thể cho bản thân”.
Dân trí cũng rất cao Thị trường hàng hóa tót vời. Nhiều người cứ hù dọa tôi về các vấn đề như an ninh.
Nên họ ít khi tỏ thái độ công khai hay chỉ trích nhau. Khi đi ăn uống chung. Con người. Phức tạp. Nhưng ở Nhật không ít ngạc nhiên hích. Người Nhật không bao giờ mời bạn về nhà chơi. Họ có thể to tiếng và lao tới như sắp có trận long trời lở đất.
Người Nhật nhạt nhẽo. Tự vẫn. Thanh tao” đồng nghĩa với “Xa cách. Nguyên tắc của họ rất cứng nhắc. Vấn đề là người ta hay lấy xuất thân (giang san của bạn) ra để làm nhục bạn. V. Vì thế mà ở Nhật hầu như chẳng ai đánh nhau. Mối quan hệ cấp trên – cấp dưới (sempai – kouhai) bao tay.
V… Chẳng lẽ bạn lại “sốc” vì những thứ đấy? Ấy thế mà có người “sốc” thật và cảm thấy nản về sơn hà mình. Để tránh các cú sốc. Thường bạn chỉ sốc vì các vấn đề bị động. Mà đi xe trời mưa thì sao? Càng mát và lãng mạn chứ sao.
Mối quan hệ này không cởi mở và đồng đẳng như các nước khác. Làm việc quần quật hôm mai. Khá “sốc” đấy chứ. Hãy chọn công ty nào hạp với bạn. Đẹp. Thực ra thì vấn đề này ở đâu cũng có thôi

Đây là quan điểm về một cuộc sống ĐỘC LẬP mà các nước tiên tiến rèn cho trẻ em ngay từ nhỏ. Ai cũng có thể làm phiền bạn mà chẳng buồn xin phép.
Chứ chưa phải là cuộc sống HOÀNH TRÁNG. Ai đánh bạn là bạn có quyền kêu cảnh sát tới liền. Người Nhật làm việc vần vật. Muốn sống tốt thì chúng ta phải nắm rõ và hiểu được duyên cớ. Ẩm thực độc đáo hay các địa chỉ du lịch nức danh. Chúng ta sẽ phải hiểu trung thực về thế giới.
An toàn. Chuyện này thì nước nào cũng có. Thường ai trả phần người nấy (chứ không có chuyện “mời”) hay chia đều ra trả (gọi là “warikan”).
Chính nên chi. Và nhiều khi là đơn giản. V. Thả giàn hít khói bụi. Nhưng sau đó lại dừng lại và không động tới nhau. Bạn bị quên lãng. Đừng trách họ thờ ơ. Trầm cảm ở Việt Nam là bao lăm? Sẽ chẳng bao giờ có con số xác thực. Nhiều khi tôi còn làm tại nhà để đỡ tốn tiền cơm trưa. Sốc văn hóa ngược. Bởi: Họ đang sống trong một từng lớp công nghiệp khôn cùng bận rộn và họ là những cá nhân chủ nghĩa ĐỘC LẬP.
Văn hóa Nhật rất phong phú. Nghèo đói. Bạn không được “cãi” nếu không sẽ bị trù dập đó. Và mối quan hệ này khá khắc nghiệt. Tôi thấy từng lớp mà KHÔNG AI LÀM PHIỀN AI như Nhật Bản và các nước Âu Mỹ là những từng lớp tót vời.
Theo Takahashi. Ở xã hội Nhật người ta thường quan niệm kouhai phải nghe lời sempai. Bạn bị chửi mắng. Người Nhật không bàng quan vô cảm mà từng lớp công nghiệp tạo ra con người như vậy. Tôi sẽ tập hợp vào công việc của mình và những mục tiêu của mình. Bạn phải làm quen với tầng lớp tiền tiến trong đó mỗi cá thể sống độc lập và phải tự lập thôi. Sẽ không có cửa hàng thuận lợi.
Các từng lớp Âu Mỹ cũng đã phải trả qua quá trình này khi họ công nghiệp hóa. Không được quý trọng. Bởi người Nhật tránh mếch lòng nhau. Người Nhật thích làm việc và làm việc rất siêng năng. Nước Nhật là như thế. Đời nào bạn định sống dựa dẫm vào ai đó (gia đình) hay sao? Nếu là tôi. Nhưng nhìn chung mối quan hệ gia đình ở Nhật thường ít gắn bó hơn so với Việt Nam.
Bạn mà đánh trước là phiền to đấy. Họ có không gian riêng từ nhỏ và không muốn bạn “thâm nhập” vào đó.
Mặc dù. Nước lụt dâng khắp nơi. Vì ở Nhật mọi người phải tuân pháp luật. Văn hóa Việt Nam cũng như Nhật Bản và bạn không cảm thấy “sốc” nữa. Vì tôi cũng không hề có ý định ra đường vào lúc kẹt xe hay nước lụt.
Nhiều người biết đến văn hóa nhật với những nếp sống kỷ luật. Tiện nghi Người Nhật rất lịch sự.
Có mục đích gì. Tôi biết có mấy người được tuyển sang một công ty phần mềm lớn tại Nhật. Nhưng không cần phải như thế. Ở Mỹ cũng vậy thôi. Họ chửi thế thôi chứ không ai dám đánh bạn.
Nếp sống của người Nhật sớm đã trở nên những nét văn hóa riêng biệt so với các quốc gia khác trên thế giới. Trừ khi chính bạn cũng lãng quên bạn là ai. Đe dọa. Nhiều người chịu không nổi mà phải nghỉ việc là bởi thế. Đôi giày đẹp của bạn sẽ bị dính nước bẩn.
Nhưng thường kèm đó là “thù dai” và “nói xấu sau lưng”. Bác mẹ đến nhà con cái thì con cái phải đồng ý mới được đến. Cao nhã và không bao giờ làm phiền bạn Ý thức người dân cao. Không tới chơi nhà bạn. Hàn Quốc đang đuổi xáp Nhật về vấn đề này. Tầng lớp Nhật có vấn đề về “hà hiếp” (ijime). Sẽ có ngày bạn hiểu rõ từng lớp.
Vô cảm. Tưởng được ngơi nghỉ ai dè được đưa thẳng tới công ty làm việc tới 10 giờ đêm như thể chẳng có gì lớn lao. Ý thức người dân quá kém. Nếu bạn vào một công ty. Công việc ở đâu cũng trì trệ.
Mọi thứ thật rếch rác. Nguyên tắc: Không ai có quyền làm phiền ai. Không tàu điện mà phải chen chúc lúc kẹt xe. Cố nhiên. Nhưng rồi bạn vẫn quen. Nước Nhật sạch. Đó là khi bạn trở về cố quốc của mình và thấy mình không thích ứng được. Ở Nhật có khi còn ít hơn. Mà chẳng ai đề nghị ở lại. Nhưng không phải công ty nào cũng vậy. Không nên nghĩ sẽ vay tiền được của người Nhật.
Tỷ lệ trẫm mình. Trù dập cũng là vấn đề đau đầu. Bạn thấy mình không thích ứng được và cảm thấy tuyệt vọng. Hà hiếp. Bạn không nên sửng sốt vì đây chỉ là một quá trình phát triển của từng lớp.
Vô cảm. Rồi lại bị “sốc văn hóa”. Nhưng khi đến sinh sống hay học tập tại đây người ngoại quốc vẫn không tránh khỏi những cú sốc.
Bạn không thích ứng được và cảm thấy chán nản toàn tập. Muốn hoành tráng thì bạn phải dám đi phiêu bạt. Nhạt hoét”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét